Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

Hoa dầu tháng 5



Những ngày đầu tháng năm, nắng chiều còn gay gắt, nhưng anh vẫn bước lang thang trên phố, nhớ “Nắng Saigon anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà đông”. Chậm rãi để lại phía sau những dấu chân vô định, dường như anh đang thưởng thức cái nắng hanh của một thành phố đang phát triển và có mật độ dân cư cao nhất nước này. Nhìn lướt qua có vẻ gì đó là lạ đối với một người đàn ông trung niên như anh, da hơi rám đen, đi giữa trời nắng đầu không đội nón, gương mặt đã hằn lên nhiều nếp nhăn của thời gian, đôi mắt đăm chiêu như đang hướng về một nơi chốn xa xăm nào đó, như đang cố tìm góc phố, góc đường quen thuộc đã từng “biết tên bàn chân”.

Nắng Saigon bất chợt dịu mát, nhưng không phải do đi bên em với áo lụa Hà đông, mà là do những áng mây như trêu đùa che ngang tia lửa hậm hực của lão mặt trời, là do những táng cây xòe cánh rộng in hình những bóng râm tôi tối trên nền đất. Đôi mắt anh như lóe sáng trong giây lát khi bước vào công viên quen thuộc. Quán nhỏ nằm bên trong khuôn viên giờ này khá vắng khách, cũng thiếu vắng tiếng chim khoe nhau tiếng hót líu lo từ những chiếc lồng mà khách mang đến uống cà phê sáng, treo đầy trên những dãy xà ngang. Một luồng gió lớn thổi xộc qua, chui vào giữa những chòm cây xanh lá. Một phản xạ tự nhiên, anh đứng hẳn lại, ngước lên ngây nhìn bầu trời dày đặc những cánh hoa màu vàng nhạt vừa rơi vừa xoay tròn như những chiếc chong chóng. Những ngày nắng đẹp như hôm nay anh thường tưởng tượng hoa rơi như từng đàn chim nhỏ uốn lượn sà xuống mặt đất; anh với tay hứng lấy một chiếc, tung ngược lên để nhìn nó lại rơi xuống như chiếc bông vụ, rồi một chiếc nữa, một chiếc nữa,…được quẳng ngược lên như thuở nhỏ.

Hoa dầu tháng năm. Một loài hoa trong công viên này đã gắn bó với anh non nửa đời người ở thành phố rộn rịp đầy bụi bặm, đã từng chứng kiến biết bao kỷ niệm từ những ngày cắp sách đến trường. Đối với anh những mùa hạ nồng nàn, ký ức học trò không những ở cánh phượng hồng mà còn là những cánh hoa dầu vàng xoay tít trong gió. Bao nhiêu năm qua, cứ có dịp là anh trở lại đây vào tháng năm để ngắm hoa dầu bay, để cảm nhận nỗi nhớ vẫn luôn hiện hữu. Nhớ tuổi thơ, nhớ những ngày vui đùa tung tăng cùng các bạn, nhớ cuộc tình qua đi như những giấc mơ không có điểm kết thúc,…

Khi vừa bước vào công viên thằng bé đã chạy băng băng về phía trước, bất chấp tiếng kêu của người cha, coi chừng té kìa. Nó vừa chạy vừa mải mê ngước nhìn những cánh hoa dầu rơi lả tả; hứng, chộp, bắt lấy từng cái, nhảy lên dùng hết sức để tung thật cao, cười ha hả khi thấy từng cánh hoa của mình xoay tròn rơi trong gió, rồi chạy đuổi theo để tóm chúng cho bằng được. Tiếng người mẹ lại vang lên chưa dứt thì cậu bé đã trượt ngã lăn cù trên mặt đất. Thằng em trai kế của nó vuột khỏi tay ba chạy đến xem anh mình có sao không, nhưng lại cười tươi khi cầm trong tay hai cánh hoa dầu và tung ngược lên trời như thằng anh. Cũng vừa lúc ba má nó chạy tới, trong tay người mẹ ẵm một bé trai khoảng một tuổi, tay còn lại giữ chặt một thằng bé khác đang chập chững biết đi. Nó đứng dậy phủi bụi, tình cờ một cơn gió nhẹ lướt qua,… và hình như những hạt bụi đó bay vào làm mắt anh cay cay. Dụi mắt xong anh đã thấy mình đứng trước một khoảng sân rộng đầy bóng mát…

Bên một gốc cây có vài ba chiếc xe đạp dựng đè lên nhau. Nhóm nhỏ khoảng bốn, năm học sinh nam học lớp đệ ngũ hoặc đệ tứ, vào thời của anh ngày trước (bây giờ là lớp tám hoặc lớp chín) đang đứng chụm nhúm nhau. Thời ấy học sinh chỉ học một buổi, và ngày thứ tư chỉ học có hai giờ đầu; nên buổi còn lại tha hồ tụ tập vui chơi. Chúng bắt đầu cùng nhau chạy bộ quanh một vòng nhỏ trong công viên; vừa chạy vừa nói cười rôm rả, cung cách nói chuyện ồn ào của tuổi mới lớn, luôn muốn chứng tỏ, khẳng định bản thân. Sau khi chạy vài vòng gọi là khởi động, chúng chia làm hai phe để đánh vũ cầu. Chiều cầu màu trắng tung bay qua lại giữa hai bên mà không có lưới ngăn ở giữa; hình như mỗi bên đều cố sức đánh thật mạnh, thật xa để bên kia ra sức đón đỡ. Bỗng nhiên không thấy chiếc cầu màu trắng đâu nữa mà thay vào đó những chiếc hoa dầu vàng bay qua bay lại trong tiếng cười giòn giã của hai bên…

Thời gian trôi bình thản, cậu học sinh đệ tứ ngày nào đã là thanh niên bước vào năm đầu tiên đại học với ít nhiều dáng dấp thư sinh lãng mạn, vụng dại của tuổi chớm trưởng thành. Một hai buổi chiều trong tuần anh cũng hay vào công viên này, nhưng không chạy nhảy nô đùa như những năm trước, nhưng lại thường ngồi trên ghế đá nơi khá vắng vẻ; yên lặng đọc sách, thỉnh thoảng ngước lên nhìn những cánh hoa dầu nhẹ nhàng bay, ánh mắt như ẩn chứa một mối tương tư tìm nơi gửi gắm. Gương mặt anh ngời sáng khi trông thấy cô gái trong tà áo dài trắng nhẹ nhàng bước tới và ngồi xuống bên anh. Đã có rất nhiều buổi chiều anh ngồi cùng nàng nơi này; lúc đó anh hình như đã quên đi nét thân thương của hoa dầu vàng từng quyến rũ anh. Nhưng nàng thì không, vẫn luôn thích ngắm hoa dầu rơi thật nhiều như những cánh chuồn chuồn trong chiều lộng gió. Ngồi nép vào anh, nàng đưa năm đầu ngón tay của bàn tay phải chụm vào năm đầu ngón tay bàn tay trái của anh tạo thành một khoảng trống giữa hai lòng bàn tay; hai đứa cùng đưa tay ra hứng từng chiếc hoa dầu rơi vào khoảng giữa đó. Nàng cười khúc khích, lẩm bẩm như đếm từng nụ ngọt tình đầu…Và rồi vào những năm đầu khó khăn sau khi đất nước chấm dứt chiến tranh, anh đã mất nàng giống như chuyện thường xảy ra với những mối tình đầu khác...Trong lần gặp nhau cuối cùng cách đây vài năm, anh được biết nàng đang mang bệnh hiểm nghèo, sau đó đã ra đi vĩnh viễn không lời từ biệt.

Anh vẫn đơn độc ngồi nơi chiếc ghế đá quen thuộc ấy, mười đầu ngón tay của mình tự chụm lại, nhưng anh không đưa ra hứng những chiếc hoa dầu. Anh nghĩ nếu bất chợt một cánh hoa dầu nào đó ngẫu nhiên rơi vào giữa khoảng trống của hai lòng bàn tay có nghĩa là linh hồn nàng vẫn còn dành cho anh nụ ngọt ngày nào. Bỗng một cánh hoa nhỏ rơi xuống nhưng không lọt vào giữa mà nằm ngập ngừng trên ngón tay anh và rớt xuống. Anh cuối nhặt lên, thì thầm chỉ đủ anh nghe,

Chợp mắt vụt mất hơn ba mươi năm tuổi
Biết tìm ai để níu lại thời gian
Chớm bước vào đoạn cuối đường rong ruổi
Bóng hình em chẳng đuổi nỗi một lần xa

Cho đến bây giờ đối với anh hoa dầu vàng vẫn luôn thân thương và quyến rũ!.

VTĐ (04/5/2018)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét